Lưu Vĩnh Hạ

NHỮNG MẢNH ĐỜI KHỐN KHỔ

Bên đống rác buổi trưa hè gay gắt
Một mái đầu còn trong trắng ngây thơ
Tuổi của em chỉ đứa bé dại khờ
Nhưng nào biết lớp, trường và sách vở
Chiếc áo em rách vai sờn cả cổ
Quần ống dài ống ngắn vá tả tơi
Em kiếm tìm trong đống rác thúi hôi
Những mảnh vụn ni-lông còn xót lại
Em cặm cụi hàng giờ bơi móc mãi
Hồn nhiên cười khi được chiếc lon nhom
Người quăng đi những thứ đã vào lòng
Em nhặt lại nuôi đời mình hai bữa
Ngôi sao xấu thì làm sao chọn lựa
Đời gắn liền chiếc móc sắt trên tay
Có đôi khi tự hỏi.... mình là ai
Giữa cuộc sống, cõi đời là tạm bợ
Trên vỉa hè một mảnh đời khốn khổ
Chỗ em nằm chuột, dán cũng chen chung
Nào có ai bố thí một tấm lòng
Cho đứa trẻ mồ côi cha lẫn mẹ
Đêm mưa rơi rót lòng em nhè nhẹ
Mái hiên người không đủ để che thân
Lạnh đôi tay co rúc em khóc thầm
Mai không nắng...... làm sao em nhặt rác

Lưu Vĩnh Hạ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "NHỮNG MẢNH ĐỜI KHỐN KHỔ"